Cuộc hôn nhân 15 năm của tôi và Hưng kết thúc chóng vánh trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Với họ, chúng tôi từng là hình mẫu gia đình thành đạt: chồng là doanh nhân, vợ đảm đang, có hai con ngoan ngoãn, sống trong căn biệt thự rộng lớn ở trung tâm thành phố. Nhưng chỉ tôi mới biết, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy là những vết nứt sâu hoắm.
Hưng ngoại tình. Không chỉ một lần, mà nhiều lần. Tôi nhẫn nhịn, tha thứ, nhưng càng tha thứ anh ta càng lấn tới. Đỉnh điểm, anh ta ngang nhiên đưa nhân tình về nhà, còn nói thẳng trước mặt tôi:
“Em chỉ cần lo cho con cái và gia đình, chuyện của anh thì đừng xen vào.”
Khoảnh khắc ấy, tôi biết cuộc hôn nhân này đã chết từ lâu. Tôi ký đơn ly hôn, không tranh chấp, không khóc lóc. Người ta bảo tôi dại, nhưng thực ra tôi đã chuẩn bị kế hoạch từ rất lâu.
Căn biệt thự trị giá hàng chục tỷ đồng vốn đứng tên tôi. Suốt bao năm, mẹ chồng và cả đại gia đình 12 người bên nhà chồng ngang nhiên sống trong đó. Họ coi nơi ấy như của riêng, đi lại tự do, thậm chí còn bảo tôi chỉ là “người ngoài ăn nhờ ở đậu”. Tôi từng nhịn vì nghĩ đến các con. Nhưng khi ly hôn, tôi quyết định buông tay một lần cho thật dứt khoát.
Ngày nhận giấy tờ hoàn tất thủ tục, tôi thẳng thừng tuyên bố:
“Tôi sẽ quyên góp căn biệt thự này cho quỹ từ thiện, làm nơi nuôi dưỡng trẻ mồ côi và cụ già neo đơn. Từ tuần sau, mọi người dọn đi.”
Cả nhà chồng choáng váng. Tiếng bàn tán xôn xao, rồi tiếng khóc lóc trách móc vang lên. Mẹ chồng tôi gào thét, lao tới túm lấy tay tôi:
“Cô điên à? Vậy 12 người nhà tao ra đường ở chắc? Cô có còn lương tâm không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, lạnh lùng đáp:
“Bà từng bảo tôi chỉ là người ngoài, đúng không? Vậy thì hôm nay tôi thực hiện đúng lời bà nói. Người ngoài không có bổn phận nuôi 12 người trong nhà bà. Tôi đem nhà đi làm từ thiện, ít ra còn giúp được những người thật sự cần chứ không phải những kẻ chỉ biết dựa dẫm và khinh thường.”
Câu nói ấy khiến bà chết lặng. Không một lời phản bác, chỉ đứng sững, hai tay run rẩy.
Mọi người xung quanh cũng im bặt. Những ánh mắt từng khinh khỉnh nhìn tôi nay trĩu xuống, nặng nề. Họ biết, tôi đã thật sự thay đổi, không còn là người con dâu hiền lành chịu đựng năm nào.
Một tuần sau, tôi chính thức trao chìa khóa biệt thự cho tổ chức từ thiện. Họ cảm ơn tôi rối rít, hứa sẽ biến nơi ấy thành mái ấm cho hàng trăm mảnh đời bất hạnh. Khi những đứa trẻ cười nói rộn ràng bước vào ngôi nhà từng khiến tôi bao năm tủi nhục, tôi chợt thấy lòng mình thanh thản lạ thường.
Ngược lại, nhà chồng cũ của tôi phải dọn ra ngoài thuê trọ. Tôi nghe đâu, Hưng cay đắng vì mất nơi ở sang trọng, còn nhân tình cũng dần bỏ rơi anh ta khi thấy “miếng bánh” không còn. Mẹ chồng thì vẫn oán trách tôi, nhưng mỗi lần nhắc đến câu tôi từng nói, bà chỉ thở dài, không còn gào thét như trước nữa.
Các con tôi hiểu và ủng hộ mẹ. Chúng bảo:
“Mẹ làm đúng. Ngôi nhà ấy vốn chỉ mang đến cho mẹ đau khổ. Giờ nó sẽ là niềm vui cho những người cần hơn. Chúng con tự hào vì mẹ.”
Tôi ôm hai con vào lòng, thấy mình chưa từng mạnh mẽ đến thế. Hóa ra, trả thù ngọt ngào nhất không phải là cãi vã, cũng không phải giữ lại cho riêng mình, mà là biến nỗi đau thành một hành động cao đẹp, để kẻ từng coi thường mình phải sống trong hối hận và trống rỗng.
Ở tuổi 55, tôi đã mất một cuộc hôn nhân, nhưng tôi tìm lại chính mình. Và quan trọng hơn, tôi đã khiến cả nhà chồng hiểu một điều: Đừng bao giờ khinh thường một người phụ nữ tưởng như cam chịu, vì khi họ vùng lên, cả thế giới phải im lặng.